Hôm nay là ngày sinh nhật nó, lẽ ra nó phải cùng bạn bè đi ăn uống hát hò gì đó cho thỏa thích nhưng trong lòng không vui, nó chỉ muốn thu mình trong cái vỏ ốc vốn có của nó, một mình, lại một mình.
Rồi nó buồn, nó suy nghĩ miên man những thứ không đầu không cuối, nó nhớ chuyện ngày xửa ngày xưa…nó nhớ những ngày nó vừa bước chân về cái thành phố náo nhiệt này, cái thành phố trong trí tưởng tượng của nó chắc hẳn giống như thiên đường nơi có bao điều tốt đẹp đang chờ. Với cái tuổi mười tám quá non nớt để rời xa gia đình và những người thân yêu nhưng nó đã đi, nó lấy chồng và sống với những người “xa lạ”, bây giờ nhìn lại nó thấy mình mới dũng cảm làm sao! Nó đi, nó sống vì người nó yêu, nó nghĩ có người đó bên cạnh nó sẽ vượt qua tất cả…
Nhưng cuộc đời không hề tốt đẹp như nó mơ, chồng nó chỉ coi nó là một người giúp việc, không bao giờ chia sẻ, không quan tâm nó sống thế nào, dù vui hay buồn nó cũng chỉ lủi thủi một mình. Rồi những người thân trong gia đình chồng nó nhìn nó với ánh mắt thương hại, họ thương hại vì nghĩ nó là một đứa con gái nhà quê, ít học lại là con nhà nghèo. Tội nghiệp nó! Nhà nó nghèo thôi chứ đâu có hèn, cha mẹ nó luôn sống tử tế với mọi người và dạy con cái sống sao để luôn ngẩng cao đầu, nghèo đâu phải là cái tội nhưng họ lại khinh nó. Và rồi những câu nói nặng nhẹ, kinh thường xoáy sâu vào tim nó, làm nó đau đến nghẹt thở, nó khóc hằng đêm vì lòng tự trọng bị tổn thương, nó nhớ cha mẹ, nhớ anh chị em nhưng nó không thể về thăm và nó cũng làm gì có tiền mà đi, nó cũng không thể nói ra những gì nó đang chịu đựng, nó sợ những người thân của nó sẽ buồn, sẽ lo lắng.
Thế là sau nhiều đêm suy nghĩ nó quyết định thay đổi tất cả, nó đi học những nghề có thể kiếm tiền nuôi nổi thân, khi nuôi nổi bản thân rồi nó mơ ước đến cánh cửa của trường đại học, nó cắp sách đến trường học ôn thi. Sau gần nửa năm trời miệt mài kinh sử, ban ngày đi làm, đêm về nó uống café để có thể thức nổi học bài, nó sút hết 5kg cho kỳ học đó và cuối cùng những cố gắng của nó cũng được đền đáp, nó thi được vào một trường khá danh tiếng, và rồi nó tiếp tục học, một trường rồi hai trường, rồi những khoá đào tạo ngắn hạn….nó học tất cả những gì mà nó thích, để tăng thêm kiến thức và để tìm được một việc làm tốt hơn.
Rồi nó ra kinh doanh riêng không đi làm thuê nữa, vì nó cũng khá xinh xắn và khéo léo nên không bao lâu công việc của nó thành công khá tốt đẹp, và rồi không biết từ khi nào nó đã trở thành trụ cột của cái gia đình bé nhỏ ấy, nó vừa xông pha kiếm tiền vừa tự lo gia đình, lo cho hai bên nội ngoại, một mình dạy dỗ đứa con bé nhỏ, có những hôm đi làm ra rồi đi học, lúc tan trường về nhà nó mệt rã rời nằm ngủ luôn không thể dậy nổi! Nhưng nó vẫn tự nhủ “phải cố thôi”!
Rồi ngày kia nó phát hiện chồng nó có người đàn bà khác, một lần, hai lần rồi ba lần, còn bao nhiêu lần nó không biết nữa! Tim nó vỡ vụn, nó tự hỏi tại sao nó sống hết mình vì gia đình mà người nó yêu thương lại đối xử với nó như vậy! Đau đớn lắm nhưng nó tự nhủ lòng “mình không thể gục ngã, mình phải sống thật tốt, đó là cách trả thù tốt nhất”.
Nó ra ngoài biết bao nhiêu cám dỗ, biết bao người đàn ông sẵn sàng đem đến cho nó cuộc sống sung sướng giàu sang nhưng nó từ chối tất cả vì hai chữ “đạo đức” mà cha mẹ nó đã dạy, nó cố giữ mình để không bị sa ngã, để người thân của nó có thể hãnh diện về nó!
Nhưng bây giờ khi nó có được tất cả những gì mà nó muốn thì lòng nó trống rỗng, chơi vơi, nó thật sự cô đơn và mệt mỏi, nó không còn muốn gì nữa, tiền tài, danh vọng nó cũng không màng, nó muốn buông xuôi hết tất cả. Tình yêu với chồng đã chết tự bao giờ, nó chẳng còn vương vấn, nó không muốn sống với chiếc mặt nạ đẹp đẽ, nó không muốn thu mình lại như con ốc nữa, nó sẽ bỏ tất cả để ra đi, để lòng nó được thanh thản, nó muốn sống cuộc sống của riêng nó.
Những gì nó muốn đâu có gì cao xa, nó muốn có một người đàn ông yêu nó thức sự, biết tôn trọng và biết trân trọng nó, cùng nó xây dựng một gia đình thật sự, cùng nắm tay nó đi hết quãng đường đời còn lại.
Con đường phía trước chắc sẽ có nhiều chông gai, nó lại tự nhủ lòng: “hãy can đảm lên, ngày mai trời lại sáng!”
Hoa Cỏ May
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu