Bỗng nhiên mình nhớ quá những ngày tháng ấy. Lòng chợt bâng khuâng tự hỏi giờ này người ấy như nào? Đôi khi, trong nhạt nhòa kí ức, mình vẫn mãi áy náy vì đã ra đi như thế. Biết làm sao được, cuộc sống chẳng cho người ta được quyền tham lam mà vơ hết mọi điều về cho mình. Sự lựa chọn nào cũng phải đánh đổi…
Đưa mình đi dạo tối trước khi mình về quê ăn Tết, người ấy cứ lòng vòng hết đường này đến đường khác trong tiết mưa phùn và cái lạnh những ngày cuối năm. Dừng chân ở quán café, mình định ngồi ở cái ghế đối diện nhưng đã bị ấn ngồi bên cạnh người ấy. Hình như có nhiều điều muốn nói mà người ấy không biết bắt đầu từ đâu, sự lúng túng hiện rõ trên gương mặt. Sự nhạy cảm cho mình biết rất nhiều lúc người ấy muốn đưa tay nắm lấy tay mình nhưng mình lại để tay trong túi áo. Mà người ta cũng không đủ can đảm để lôi tay mình ra nên có vẻ nhiều lần đã quyết tâm lắm nhưng lại đành khổ sở quay đi.
Đã bao lần người ta nói yêu mình mà bị mình từ chối rồi nhỉ? Mình không nhớ nữa, chỉ biết là người ta đã từng lùi bước, đã một thời gian rút lui nhưng rồi lại quay lại, lại nói lời yêu và lại nhận được sự từ chối của mình.
Nửa đêm, mình định ra ngoài rửa mặt sau một đêm văn nghệ tưng bừng ở trường thì chợt giật thót tim khi thấy người ấy đứng đó, dù không nhìn rõ mặt nhưng mình vẫn cảm nhận được giọng nói nhanh, vội vã có chút đau khổ: “T., D. yêu T” rồi bước vội ra về. Mình chưa kịp định thần lại thì cảm giác bâng khuâng chợt đến. Người ta yêu mình nhiều đến thế thật sao?
D. hay đưa mình đi dạo khắp phố. Vòng một tay ôm mình thật chặt và đặt nhẹ nụ hôn ấm lên tay mình, luôn dành cho mình những cử chỉ nhẹ nhàng, lãng mạn như thế. Đôi khi, D. xuất hiện trước cửa phòng trọ của mình với một bó cúc vàng thật to, từ khi nhận lời yêu D., phòng mình thường xuyên có hoa cúc.
D. ốm, mình biết thế nhưng không đến thăm. Vậy mà buổi chiều khi đang ngồi nói chuyện với cô bạn thân thì D. đến, trên tay một bông hồng đỏ thắm, giọng ngai ngái của người ốm dở, vừa trêu vừa hờn giận: “Này, người ốm tặng hoa cho người khỏe đây!”. Mình bật cười vì điều đó. Công nhận mình vô tâm thật.
Đón mình ở bến xe, D. hân hoan thông báo là mang cho mình một cái đùi gà to. Về đến phòng trọ rồi, D. đun nóng lại miếng gà và ngồi nhìn mình ăn ngon lành. Niềm vui sướng khi thấy mình ăn nhiều vì D. vẫn hay nói mình lười ăn.
Buổi tối, lẽ ra mình phải đi dạy nhưng D. đến, mang theo 5 con cua biển thật to và nài nỉ mình nghỉ dạy. Hai đứa ăn cua đầy sung sướng. D. chợt thốt lên: "Không phải em ăn ít mà chỉ cần đồ ăn em yêu thích em sẽ ăn được nhiều". Mình cười phá lên. Có chân lí nào ngốc nghếch hơn thế không nhỉ?
Mình hay giận dỗi. Đôi khi chẳng có lí do gì cụ thể cũng dỗi. Mà D. quá đỗi yêu chiều mình, lúc nào cũng sợ mình giận, mình khóc. Mình biết thế nên càng làm mình làm mẩy nhiều hơn, nhiều khi trong lòng hết giận rồi nhưng vẫn giả vờ như còn giận lắm để thấy D. lại cuống lên, lại dỗ dành, lại rối rít nhận hết lỗi về D. khiến mình cười thầm trong bụng, tự nghĩ là “đồ ngốc” và thấy vui vui vì điều đó.
Hà Nội mưa đá, D. tha thiết nài nỉ mình đi dạo dưới mưa và tha thiết nài nỉ mình cho D. được hôn mình trong làn mưa tầm tã đó. Về sau mình mới biết, D. tin rằng những đôi yêu nhau mà cùng đi dạo dưới mưa, hôn nhau trong mưa thì sẽ không bao giờ mất nhau. Giờ nghĩ lại điều đó như một kỉ niệm ngọt ngào và có chút gì đó đáng thương của tuổi trẻ. D. đã không rời xa mình, là mình đã dời xa D.
D. đã mang đến cho mình một tình yêu rất đẹp, lãng mạn như tâm hồn mình. Nhưng mình vẫn quyết định ra đi vì không tìm thấy sợi chỉ đỏ chung trong tâm tưởng của hai đứa. Dù mình luôn nghĩ rằng chẳng phải lỗi của ai, chỉ vì chí hướng không giống nhau nên đành phải xa nhau nhưng đôi khi mình vẫn cảm thấy như mình có lỗi. Nhiều năm rồi mình không liên lạc, cũng không biết gì tin tức của D. Hy vọng ở nơi nào đó trong cái Hà Nội nhỏ bé này, D. luôn bình yên và ngời sáng với hạnh phúc tìm được.
Mắt buồn
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu