Con đường quê nhỏ hẹp, thế nhưng ta lại vô tình lướt qua nhau. Một ngày nặng nề cho những cảm xúc của riêng em, những cảm xúc mà em đã cố tình trốn chạy, tìm cho mình một nụ cười dù biết rằng vẫn thấy chông chênh lắm…
Sáng nay trên con đường đi làm, đường quê ít xe, ít người, em đã nhìn thấy anh từ phía xa, nhưng anh thì không nhìn thấy em, vẫn chiếc áo khoác ấy, trên chiếc xe ấy nhưng anh đang chú tâm nói chuyện với người anh chở sau lưng, có lẽ vậy nên anh không thấy em đang lướt qua anh. Không biết anh có nhận ra con đường anh đang chạy sẽ ngang qua nhà em không? Không biết anh có một lần nhìn vào? Có lúc nào đó chợt nhớ về em?
Chia tay nhau đã hơn một tháng, hơn một tháng rồi em không nhìn thấy anh, rồi thì bên cạnh anh giờ cũng đã có một người khác ngồi vào vị trí của em ngày xưa, nép sau anh trên những con đường dài. Em chợt nhận ra một điều, mình còn yêu anh nhiều lắm và những kỉ niệm ngày xưa lại bỗng chốc ùa về, xô cảm xúc em ngã…
Mình đến với nhau trong một đêm có biển, để rồi tình yêu này đầy sóng gió và vỡ tan tành như bọt nước ngoài biển khơi. Tình yêu của mình đã từng rất đẹp phải không anh?
Là những ngày em sống trong gia đình anh, em chắc anh sẽ không quên đâu, những ngọt ngào ấm cúng, những gì giản dị và gần gũi nhất. Là những ngày mình ngồi bên nhau trong những chiều lộng gió trên hành lang, căn gác phòng trọ của anh, hay trên con đê dài quê mình, những nụ hôn đầy ắp yêu thương.
Là những chuyến đi dài, em ôm chặt lưng anh, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, cuộc sống con người ở những nơi mình đi qua, ở những miền đất lạ.
Là gì anh nhỉ? Là món mà anh vẫn thích em nấu phải không, là canh khoai tím cá rô kho đây mà, hay là tô cháo nóng hổi những ngày anh bệnh, là thau nước ấm, là bàn tay lau mát cho anh, là những lo lắng hiện rõ trên gương mặt em, là những ngày khó khăn…
Là món quà rất nhỏ của em, là chiếc áo sơ mi, là cái khăn mặt, là đôi vớ, và sợi thắt lưng, là chiếc ví, là những gì rất nhỏ để anh cảm nhận rằng em luôn bên anh dù ở đâu. Là chiếc xe cọc cạch của em chỉ có anh quan tâm sửa tới sửa lui để em đi về an toàn. Là con heo đất anh nhét vào ba lô em khi em bị mất trộm chằng còn một tờ giấy tùy thân, là những nồi lẩu cá điêu hồng hay món cơm gà vào những ngày cuối tuần anh lên thăm em mà anh biết rằng cuộc sống khó khăn nơi Sài Gòn với em như vậy là thấy ấm lòng.
Là một sợi dây chuyền hình hoa mai, anh tặng em chẳng vào dịp nào cả, chỉ là bù cho sinh nhật em anh không có quà, vậy là gặp ai anh cũng khoe nó đẹp vì là anh mua tặng cho em, giờ nó vẫn nằm trên cổ em như một kỉ vật, một kỉ niệm của riêng em. Là gì nữa anh? Nhiều đến nổi em không thể kể hết bằng lời. Vì những điều này mà khi anh đến với người khác em đã như muốn thét lên hỏi “tại sao” trong đau đớn, trong những giọt nước mắt tủi hờn, trong cơn say.
Hóa ra kí ức có nặng đến đâu, có nhiều đến đâu thì người ta vẫn luôn sống cho cảm xúc hiện tại, anh đã làm vậy, đã lựa chọn cho mình một người khác, em hiểu những gì anh lựa chọn, đó là những gì anh cần, là hiện tại của anh. Có một điều em luôn tin, tin anh đang cầu mong cho em có thể quên, có thể bước đi mà không có anh, em tin anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc và vì điều đó mà em không trách anh, không hận anh.
Xin cho em được thêm một lần nhớ lại để rồi quên, thêm một lần thả trôi mình theo những cảm xúc trong em, nếu đã là định mệnh xin hãy cho em sức mạnh để bước đi trên con đường riêng em. Và nếu có một lần gặp lại, chỉ có một điều em muốn hỏi anh thôi, một điều em muốn biết “Anh có hạnh phúc không?”…
RLBM
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không