Đồng ý rằng, em chưa lập gia đình thì với đồng lương ấy em có thể đủ sống và có dôi dư khi không phải chi trả tiền thuê nhà, tiền điện nước. Thế nhưng, đấy là khi em sống một mình và chi tiêu cho một mình em thôi, còn với số tiền ba cọc ba đồng ấy, nào là mua sữa bỉm cho cháu, tiền đưa cháu đi chơi cuối tuần, nào là chi phí đi lại của 2 chị em, nào là tiền internet, nào là tiền ma chay cưới hỏi ngoại giao,.... cố gắng lắm em mới giữ được nó không bị thiếu.
Ấy vậy mà, không có tuần nào em không nhận được những cuộc điện thoại, những tin nhắn đại loại như "Có để tiền ở nhà không cho chị vay" ...., rồi những tin nhắn cụt lủn "Đi làm để tiền ở nhà cho chị nhé" hay "Đã lấy lương chưa?". Rồi thậm chí đến khi em nói không có chị sẵn sàng nói luôn "Có vay nóng bạn bè hộ chị được không, mấy hôm nữa chị trả". Và rồi, cái mấy hôm nữa của chị nó hun hút đến cả tháng trời vẫn không thấy tăm hơn đâu.
Có những lúc em đưa cho chị cả ví của em để chị biết rằng em còn bao nhiêu và chị có thể lấy bao nhiêu, vậy mà chị cũng cố để gạn đục khơi trong chỉ để lại cho em tiền đổ xăng. Rồi những lúc em không có tiền cho anh chị vay, nhìn thấy cảnh anh chị chật vật chạy từng đồng làm em sợ và trong vô thức, em luôn phải cố giữ để trong người lúc nào cũng phải còn tiền, để đến khi chị có hỏi thì còn có tiền mà cho vay.
Thế nên, đã từ rất lâu rồi em không thể mua cho mình bộ đồ mới, không thể đi chỉnh trang lại mái tóc cho nó hợp với thời tiết và độ tuổi của em. Đã rất nhiều lần em tự hỏi, tại sao em phải ràng buộc mình và tại sao em phải khổ sở như thế này, cứ như là việc cho vay là nghĩa vụ và trách nhiệm của em. Chẳng hay là vì em đang ở nhờ nhà anh chị, anh chị không lấy tiền nhà, tiền điện nước nên anh chị có quyền được sử dụng phần tiền “nhàn rỗi” của em.
Thế nhưng, anh chị có biết để ở được “miễn phí” thì em phải chịu đựng thế nào không, nếu không vì mẹ và cháu, sẽ không bao giờ em để mình sống khổ như thế cả. Sáng sáng dậy sớm dọn dẹp nhà cửa buổi sáng, tất bật lau dọn, chuẩn bị đồ ăn sáng, thậm chí có hôm phải nói dối công ty là ốm, là nọ là kia, nghỉ làm không lương để ở nhà trông “con” cho anh chị vì những lý do rất vô duyên và không thể chấp nhận được.
Thiếu thốn khắp nơi nhưng anh chị không có ý thức để vươn lên và không cố gắng làm việc chăm chỉ để thoát khỏi vòng nợ nần. Không biết bao nhiêu lần em góp ý, mẹ góp ý, cả gia đình cùng góp ý để chị chỉn chu hơn trong công việc kinh doanh của mình. Còn với anh rể thì em không dám góp ý, gia đình em lại càng chẳng thể nào góp ý nổi. Đáng lẽ ra, khi còn nợ chống chất thì anh phải chỉn chu, công việc đòi hỏi anh phải đi sớm về muộn, ấy vậy mà 9h chưa ra khỏi nhà. Vậy làm sao anh chị có thể thoát khỏi vòng xoáy nợ nần, và cứ giật nóng giật nguội của người thân bạn bè đến bao giờ, người thân thì còn có lần 2 chứ bạn bè thì chả nao giờ có lần 2 đâu.
Hi vọng là tâm sự này sẽ đến được với anh chị vì em không đủ can đảm để nói thẳng với anh chị. Và một điều em muốn nhắn “Anh chị ơi em không làm được nữa, em không cố gắng chịu đựng được nữa, và em đang tìm cách để thoát thân anh chị ạ”.
Dì cận
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không