Thời gian trôi nhanh thật bố nhỉ?
Con gái bố giờ đây đã là cô thiếu nữ vừa tròn tuổi 20. Con không còn là đứa trẻ suốt ngày “chễm trệ” trên vai để được bố công kênh suốt đầu làng cuối xóm nữa.
Con gái bố giờ đây đã lớn tướng, điều này đồng nghĩa với việc bố không thể chơi trò câu cá cùng con nữa đơn giản chỉ vì con quá nặng so với sức của bố.
Con gái bố giờ đây có thể tự mình phóng xe như bay hơn 200 cây số từ thành phố về quê rồi lại tự mình vù vù quay ra Hà Nội. Không còn những những ngày 2 buổi tới trường bố đèo con đi học, những lần con ngồi sau lưng bố hít hà mùi hương sữa của lúa non, mùi nồng ấm của đất trên cánh đồng làng, lắng nghe tiếng kêu của dế mỗi chiều bố con chở đi vòng quanh cánh đồng lúa mênh mông. Thay vào đó giờ đây người cầm lái là con và người ngồi sau là bố. Chúng ta đã đổi vị trí cho nhau.
Con gái bố giờ đây không còn hay khóc nhè ăn vạ để chờ bố về dỗ dành nữa. Con đã trưởng thành và cứng rắn hơn rất nhiều.
Con gái bố giờ đây không còn nằm trong vòng tay rộng lớn của bố để được vỗ về, nghe bố thủ thỉ từng câu chuyện nữa. Thay vào đó người lắng nghe là bố, bố luôn im lặng mỗi khi nghe con kể về người ấy, về tình đầu của con. Chưa bao giờ bố bảo con nên chia tay hay tiếp tục với người ấy, nhưng kết thúc mỗi câu chuyện, bố lại kể cho con nghe một câu chuyện khác, và bố luôn bảo “con hãy tự suy nghĩ thật kĩ rồi nói cho bố biết”. Con không biết bố có buồn không? Khi mà thời gian con dành bố đã “bị” người ấy chiếm mất môt nửa rồi?
Con gái bố giờ đây không còn hay cọ khuôn mặt bé bỏng của mình vào cằm bố để cảm nhận cảm giác “rát rát” của da mình.
Con gái bố giờ đây không còn hàng ngày ngồi nhổ tóc bạc cho bố và tập đếm nữa. Bởi thay vào mái tóc xanh ngày nào, giờ đây là mái tóc đã ngả bạc.
Con gái bố không còn mỗi chiều chạy lon ton ra đầu ngõ đón bố đi làm về. Thay vào đó là những chiều bố ngóng con khi mặt trời lặn sau rặng tre mà con gái bố vẫn chưa đi học về.
Bố đã dạy con từng chữ cái đầu tiên. Hàng đêm, bố kiên nhẫn cầm tay con nắn nót từng nét chữ. Giờ đây, con nhận thấy từng nét chữ run run khi bố cầm viết.
Cùng với sự trưởng thành, lớn lên của con là tuổi già và sức khỏe của bố ngày một giảm đi.
Khi con quyết định đi học trường kinh tế thay vì ngành Y, bố đã nói “bố tôn trọng quyết định của con. Con hãy sống với ước mơ của mình, với tình cảm của mình, với chính con người thật của mình.”
Sự nghiêm khắc trong cách bố dạy con những quy tắc ứng xử, cách đối nhân xử thế hàng ngày nhiều khi đã khiến con cảm thấy rất “ghét” chúng. Và thầm nghĩ “sao bố nhiều quy tắc vậy?” Nhưng giờ đây, khi đã xa nhà đi học, con được tiếp xúc với nhiều người hơn, con mới biết những điều đó đáng quý biết bao. Chỉ cần gọi điện cho bố là mọi mệt mỏi, chán chường trong con tan biến. Bố luôn là nơi bình yên nhất, là điểm tựa cho con mỗi khi con vấp ngã trên đường đời. Con biết bố rất thích có một cậu trai nhưng vì muốn dành cho con tất cả những gì tốt đẹp nhất cho đứa con gái này mà bố đã quyết định chỉ có mình con.
Vô tình con biết điều đó nên ngày bé con đã cố gắng biến mình thành một thằng con trai thật. Con đòi bố cắt tóc ngắn, mặc quần sook, áo ba lỗ, chơi đá bóng, cố tình phơi nắng cho da đen nhẻm. Con tự mình tháo lắp bóng đèn, tự mình sửa xe đạp, từ mình đóng đinh…ngay từ lúc nhỏ, làm tất cả những việc của một thằng con trai. Con đã cãi lại bố khi bố bắt con mặc váy, để tóc dài…
Mẹ đã nói cho con biết, bố cảm thấy rất đau lòng khi con sống không thật là con, khi con cố gồng mình lên để chứng tỏ con không thua kém gì một đứa con trai. Mẹ nói “bố yêu con rất nhiều. Với bố, con là tất cả, là hơi thở, là sự sống, là sức mạnh, là niềm vui, là hạnh phúc, là hi vọng của bố. Khi mang bầu con, bố rất mong đó sẽ là con trai. Nhưng lần đầu tiên được bế đứa con gái bé bỏng vào lòng thì ý nghĩ đó tự nhiên biến mất trong bố. Từ đó chẳng bao giờ bố còn suy nghĩ ấy nữa. Bởi bố đã có một thiên thần ở bên cạnh”.
Có lẽ bố con chẳng biết hay cũng chẳng để ý có một ngày mà người ta gọi là “ngày của bố”. Chính là hôm nay đấy bố ạ. Và con gái muốn tặng món quà này đến người đàn ông mà con yêu thương, kính trọng nhất: CON YÊU CHA!
Con gái của bố
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.