Cuộc sống của mình mỗi ngày là một cực hình... Nếu xâu lại là một chuỗi đau khổ hơn là vui và hạnh phúc. Không phải ngồi than vãn để bớt buồn nhưng đôi khi nói ra cũng vơi buồn...
Ngày xưa khi quen em, em luôn muốn tôi lúc nào cũng bên cạnh, đi đâu cũng kè kè một bên, ăn gì uống gì em cũng quan tâm. Sáng em pha càfe cho tôi. Tôi thấy mình hạnh phúc dù cuộc sống còn khó khăn. Nhưng với tôi lúc đó là quá đủ.
Em và tôi đưa nhau về quê em sống, cả 2 cùng có việc làm ổn định, sống riêng gia đình. Mỗi lần ở nhà không còn cảnh được em pha càfe nữa,s áng chỉ ra quán mua mà thôi. Em bận đủ thứ việc với ai đó, tôi không biết, chỉ biết nghe em nói về nhà phụ mẹ. Mỗi lần xuống ca ở nhà lủi thủi một mình, lên mạng lang thang, càfe một mình. Có khi thì bạn rủ ra quán giải sầu vì biết tôi ở nhà một mình. Không còn cảm giác mỗi sáng thức dậy được ai đó pha một ly cafe, chăm sóc miếng ăn mỗi ngày, không còn nữa. Ngoài việc ăn cơm công ty, về nhà vào những ngày nghỉ cũng chỉ là cơm hàng cháo chợ...ngán ngẩm.
Suy nghĩ mãi, gọi em ngồi xuống cả 2 cùng giải quyết vấn đề. Em hứa sẽ thay đổi. Được vài ngày đâu lại vào đó. Về nhà em ôm cái máy lên mạng suốt, chán rồi điện thoại nói đến đêm, mệt lăn ra ngủ. Tôi ngồi bên cạnh là bù nhìn... và tôi thấy mình là bù nhìn trong cuộc sống của em. Hứa đó rồi lại quên, biết bao giờ em lớn... biết bao giờ em là vợ tôi!
Em luôn nói yêu tôi và chỉ yêu mình tôi, nhưng em lại thích ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà với tôi. Em luôn nói yêu tôi nhưng em thích được nghe những lời âu yếm của bao người hơn tôi. Em có thật sự yêu tôi không? Hay em mãi phong lưu với mọi cuộc vui bên ngoài, em mãi đi tìm niềm vui bên ngoài.
Làm sao tôi giữ được tay em? Nếu một ngày nào đó anh buông tay em, em sẽ không buồn đâu nhỉ, vì xung quanh em còn nhiều bàn tay sẽ dang rộng nắm tay em mà... phải không em?!?
Rùa khờ
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.