Ai đã từng làm cha, làm mẹ, háo hức mong chờ đứa con đầu lòng như thế nào thì mới cảm nhận được hết cảm giác hoảng loạn đến tột cùng của bố mẹ lúc đó.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhăn nhó của mẹ vì những cơn gò của cái thai mới được 23 tuần tuổi. Bố mẹ nhìn nhau, đẫm nước mắt, chẳng biết nói gì. Bố thầm trách mẹ vì đã đi xe máy nhiều trong giai đoạn mang thai con.
Trong lúc nguy kịch nhất, có lẽ mẹ là người đầu tiên mà chúng ta nghĩ đến. Bố rút máy điện thoại ra, định gọi điện cho bà nội con, nhưng sợ bà lo lắng, nên thôi. Có lẽ đó là giây phút mà bố cảm thấy cô đơn và lạc lõng nhất trên đời.
Bố đi đi lại lại, như người mất trí trong phòng khám, cầu mong cho điều tồi tệ sẽ không xảy ra, cầu mong lời phỏng đoán của cô y tá là không đúng.
Gần 30 phút kinh hoàng nhất của cuộc đời bố đã chấm dứt trong niềm vui tột độ khi bác sĩ thông báo “Ổn rồi anh ạ! Không vấn đề gì! Chị chỉ cần nằm lại để theo dõi đến sáng hôm sau rồi về”.
Trời ạ! Bố mẹ như chết đi sống lại ở cõi đời này. Thế là anh cầu thủ đầu lòng của bố đã OK.
Sáng hôm sau bố mẹ ra về với lời dặn của bác sĩ là mẹ con phải hạn chế tối đa đi lại, di chuyển. Từ hôm đó, bố đã cài trên lịch của máy điện thoại di động của bố “Cafu 24 tuần”, “Cafu 25 tuần”,… “Cafu 28 tuần” … Bố đếm từng ngày, mong sao thời gian qua thật nhanh để con đủ cứng cáp mà chào đón cuộc đời này.
Khi lịch nhắc nhở hiện lên dòng chữ “Cafu 34 tuần” thì bố mới hết cảm giác âu lo.
Có lẽ không cần phải nói thêm về niềm vui của bố khi con lọt lòng mẹ là như thế nào. Bố vẫn luôn giữ chiếc vòng tay plastic lúc con chào đời với hàng chữ bằng mực bút bi “MTL 1979, No: 521. Con trai. 3,6kg. Sinh lúc 10h50 (14/01/2011)” trong ngăn kéo của bàn làm việc.
Giờ đây con đã gần 20 tháng tuổi, chạy tung tăng khắp nhà, làm trò, đá bóng, múa tay múa chân, bi ba bi bô những từ mà cũng phải bật cười.
Cũng không ít phen bố mẹ phải mất vía vì con sặc sữa, lao đầu vào tường vì chạy quá đà hay té ngã vì…trượt chân trên bãi tè của con…
Bố mẹ sẽ luôn dõi theo từng bước chân, từng hơi thở, từng nụ cười, giọng nói của con cho đến hết cuộc đời này.
Khương Văn
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tạidoisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu