Tuổi em là tuổi ngủ, đáng lẽ ra phải đuợc ngủ lâu hơn nữa, nhưng do bất đắc dĩ thôi, vì hoàn cảnh nhà mình Nam à!
Mỗi lần anh gọi Nam là Nam lại oà lên khóc mà gọi “ Mẹ ơi... mẹ ơi”, nhưng chẳng thấy mẹ đâu trong khi mẹ đang nằm cạnh em đấy. Đó là do căn bệnh thần kinh đã đày đoạ mẹ suốt mười năm nay, anh căm ghét nó, nó làm cho mẹ mất đi nhận thức của mình, làm em không có được tình cảm nồng ấm của mẹ con, làm mọi niềm vui trong gia đình mình trở nên không trọn vẹn. Anh phải đi học sớm, nhà mình xa trường mà.
Vài tháng trước, lúc đó Nam không phải dậy sớm như bây giờ vì có chị đưa đi, khi ấy may sao chị học chiều. Chị bây giờ đã đi lấy chồng rồi, chỉ còn anh em mình là học cùng nhau thôi. Bố phải đi làm sớm kiếm tiền nuôi cả nhà, anh thương bố làm nghề thợ xây cực nhọc, nhiều hôm nắng chang chang bố vẫn phải ra làm ngoài trời, đổi bát mồ hôi lấy bát cơm, nhiều lúc anh cảm thấy bố như kiệt sức nhưng bố không chịu nghỉ.
Nam à, bố đã cố gắng như thế rồi, anh em mình phải học giỏi, ngoan ngoãn để bố vui lòng nhé. Giờ thì dậy ngoan, đừng khóc kẻo bố lại tỉnh mất, lại mệt.
Bác ruột mình làm bảo vệ ở trường mầm non của Nam đấy, bây giờ em đến đấy chơi với bác, đến giờ học mới ra trường, ngoan nhé.
Cố lên nào, anh cũng dậy rồi này, dậy thôi kẻo trời sáng mất, anh muộn học bố sẽ buồn. Cả ngày vui ở lớp đang chờ em.
Nào... dậy thôi!
Phùng Văn TuyếnTHPT Trần Phú- Vĩnh Yên- Vĩnh Phúc
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu