Chị chỉ là một công nhân bình thường và chồng chị cũng vậy, hai người đã đến tuổi trưởng thành và hôn lễ là khởi đầu hạnh phúc.
Chỉ cần một cuộc sống êm ả, hạnh phúc yên bình, tiếng cười mái ấm gia đình, hai vợ chồng cùng chăm chỉ làm ăn, hạnh phúc chỉ là như vậy thôi, em nghĩ là như thế. Hai con người trẻ về ở với nhau dưới một mái nhà, cùng nhau vun đắp xây dựng, cùng nhau làm việc thì không giàu có cũng no đủ cho ngày tháng tương lai, cho những đứa con yêu dấu. Và tiếng cười sẽ tràn ngập căn nhà chúng ta, tuy giản dị nhưng ấm cúng, ta sẽ sống trong tình yêu thương vô bờ bến, niềm tin tưởng vững bền.
Tự đáy lòng, chưa một lần em mơ ước người đàn ông của em phải giàu có, đôi khi anh vẫn tự trách mình chẳng thông minh giỏi giang như người ta để cho em hạnh phúc, những lúc vậy, em và anh hay nửa đùa nửa thật, em biết trong lòng anh suy nghĩ nhiều lắm.
Học xong trung cấp, anh làm công nhân, giờ anh thành cựu công nhân của công ty rồi, một ngày anh làm việc tới 15 tiếng, lâu lâu hết hàng anh mới về sớm hơn vài tiếng, anh làm cả chủ nhật. Những ngày lễ, sinh nhật anh và em, chẳng có hoa và quà hay nến lung linh, anh đưa em đi ăn, em thấy vui, rất vui vì chẳng có món quà nào bằng món quà vô giá ông trời ban cho em là tấm lòng anh, con người anh.
Mọi người xung quanh nói với em rằng anh hiền và duyên, anh cao to đẹp trai vừa phải, em tự hào lắm chứ. Anh chẳng hơn thua bon chen với mọi người, vì anh không thích nói nhiều. Vì anh có làn da thiệt trắng nên mọi người hay lầm tưởng anh hiền, chứ anh gia trưởng và khó tính khó nết nữa, thế mà cái mặt của anh lại lừa gạt được mọi người, lạ nhỉ. Nghe em nói vậy anh cười, nụ cười thật ấm áp.
Chúng ta đã quen nhau được 7 năm rồi, 30-4 này là kỉ niệm 2 năm yêu nhau, với em là sau tổn thương hai mối tình, còn với anh cho tới tận bây giờ em là người yêu đầu tiên và duy nhất. Sự chính trực của anh đã không làm trái tim em buồn, anh chưa bao giờ hỏi hay gợi mở bất cứ điều gì về những ngày trước đó làm em rơi bao nhiêu nước mắt. Em thầm cám ơn anh nhiều lắm.
Em vẫn vô tư trẻ con như xưa, gặp vui mừng thì hớn hở như đứa trẻ được quà, anh trách mắng thậm chí nghiêm giọng nạt em. Sẽ thật hạnh phúc với một đám cưới anh nhỉ, anh sẽ là người chồng hết mực yêu vợ thương con, tận tụy với công việc, anh là mẫu hình người chồng lý tưởng, tuy vợ chồng không giàu sang nhưng sẽ là một mái ấm vừa đủ đong đầy hạnh phúc tiếng cười.
27 tuổi người ta mơ về một hạnh phúc, anh không ngoại lệ, còn em 25 tuổi với ngổn ngang bao điều. Em có một góc khuất trong tâm hồn mà chẳng thể mở lời cùng ai, em cất giữ cho riêng mình và cho phép mình có khoảng không đó. Em đang tự mình đắp lại đầy khoảng trống đó, để ngày mai nắng sẽ lên, nhưng dường như em càng cố đắp lại thì những mảnh vỡ như cứa thêm vào lòng em, nước mắt em lại rơi, em cần có thêm thời gian nữa anh à.
Nếu như em chỉ sống cho riêng em, nhưng em chẳng thể, chẳng thể sống cho riêng em, em sẽ đợi một câu nói của bố và sự suy nghĩ trong bố thay đổi.
"Hạnh phúc của con không phải là một tấm chồng khá giả gần nhà, hạnh phúc của con là có một người chồng tử tế yêu thương vợ con hết mực, biết làm biết ăn, biết sống, biết đối nhân xử thế". Là anh đó. Anh sẽ cùng em chờ đợi chứ.
nangsommai
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không