Đêm nay không mưa, tự dưng thấy nỗi cô đơn quen thuộc cứ ùa về, xâm chiếm cả tâm hồn. Lại một mùa thu nữa, thích mùa thu Hà Nội nhưng ghét tháng 10, tháng có quá nhiều kỷ niệm và quá nhiều sự kiện. Bỗng dưng muốn chạy trốn đến một nơi thật xa, không còn ai có thể tìm thấy. Nơi đó sẽ không còn ai có thể làm mình khóc, không ai có thể mang đến nỗi buồn. Có lẽ nơi đó không tồn tại tình yêu, nhưng cũng có nghĩa là không có nỗi đau và nước mắt.Có lúc muốn hét thật to, khóc thật to như đứa trẻ, để cuốn trôi đi hết những buồn phiền, mệt mỏi và thất vọng, cuốn trôi đi hết cả những niềm vui, tiếng cười và ánh mắt hạnh phúc, cả những kỷ niệm đã có. Lần đầu, mình nói chuyện với nhau như đã quá lâu mới gặp, nói chuyện không biết chán. Buổi đầu đi chơi, mình đi không biết mỏi chân, cứ thế đi bên nhau như thể ngày mai thôi không còn có thể đi cùng.Bao giờ phút chia tay cũng vẫn là sự quyến luyến không muốn rời đi, phút đầu tâm hồn mình hòa vào nhau, em tưởng giây phút đó là bất tận, và kéo dài mãi mãi; nhưng tất cả đều qua đi chóng vánh, cứ như chưa bắt đầu. Anh quá mải mê với những dự định, những sự lựa chọn, trong số những lựa chọn đó, có lẽ anh đã không chọn em.Những lý do, những nguyên cớ đột xuất hay định sẵn từ trước kéo anh và em xa dần khi chưa kịp ngồi lại gần nhau, những buổi nói chuyện và tin nhắn cũng thưa dần, những buổi đi chơi cũng vắng hẳn và ngắn lại. Có phải anh đã không còn tìm thấy điều gì thú vị ở con người em? Có phải khi đã có được tình cảm của em, anh không còn trân trọng nó? Có phải em giờ chẳng còn ý nghĩa gì với anh?Em ngốc nghếch khi đặt quá nhiều niềm tin vào một mối quan hệ không xác định, khi cứ nghĩ anh sẽ ngày càng yêu và trân trọng mình. Anh là ai? Tại sao đến giờ anh vẫn chưa ổn định với một người nào đó? Là vì anh lựa chọn quá nhiều, vì anh chẳng dành tình cảm cho bất cứ ai từ trước đến nay và cả em cũng vậy. Em chỉ là một trong vô vàn những người mà anh đã gặp, đã đi cùng, đã rung động. Rung động đó chắc với anh không phải tình yêu.Em biết vậy mà vẫn buồn. Từ lâu rồi em đã tự nhủ bản thân không tin tưởng vào bất cứ ai và bất cứ điều gì. Em đã biết trước mình sẽ có kết cục như ngày hôm nay, anh sẽ chẳng bao giờ xác định đến với em, mà sao em vẫn buồn hả anh? Sao nước mắt em vẫn rơi. Rồi sẽ qua thôi phải không? Tin nhắn, cuộc gọi của anh sẽ thưa dần, những cuộc hẹn cũng ít dần, em sẽ chẳng còn gặp lại anh nữa phải không? Rồi mình sẽ là hai người xa lạ, rồi em sẽ phải quên anh. Em giận mình tại sao cứ phải buồn, sao em lại đón nhận tình cảm của anh làm gì để bây giờ phải khóc. Sao em lại đưa mối quan hệ của mình đi quá nhanh, để đến khi có được điều anh muốn thì anh đã không còn thấy thú vị ở em. Kỷ niệm không quá ít nhưng cũng không quá nhiều để em có thể quên anh.
Tạm biệt anh. Em sẽ không đặt niềm tin sai chỗ nữa. Em hứa với bản thân mình như thế.
Hà
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu