Tìm kiếm: Video    Nhạc Mp3    Tin tức

Trang Tin Tức

Dành cho QC:
Thức tỉnh sau giấc mơ về mẹ
"Con phải học bài thi, con phải làm tiểu luận, luận án... mẹ ạ"... Đã bao lần như thế, đã bao lần con đã nói dối chỉ để trốn tránh việc về quê nhàm chán, về với mẹ.
Thức tỉnh sau giấc mơ về mẹ
Ảnh minh họa: Wordpress.com.
Ảnh minh họa: Wordpress.com.
"Con phải học bài thi, con phải làm tiểu luận, luận án... mẹ ạ"... Đã bao lần như thế, đã bao lần con đã nói dối chỉ để trốn tránh việc về quê nhàm chán, về với mẹ.

Giật mình thức giất trong đêm lạnh, 2 dòng lệ trải dài chất chứa... đêm qua con mơ về mẹ, một giấc mơ làm con phải hoảng hốt, nghẹn lòng.

Mẹ à! Con biết ngày con bước chân lên đất Sài thành này thì đôi vai của mẹ lại nặng thêm, gầy thêm vì gánh mưu sinh.

“Alo! Mẹ có nhà không mậy?”“Mẹ bán hàng chưa về, có gì không anh?”“Thường đóng cửa hàng sớm lắm mà sao hôm nay trễ thế?”

“À. Dạo này cửa hàng ế quá. Mẹ lấy mấy trái thơm, mấy trái dưa...về bán thêm đấy mà!”

“Ừ, vậy tí nữa mẹ về 2 gọi lại sau”.

1 giờ sau

“Alo! Mẹ về chưa mậy?”“Rồi. Đợi tí.!”“Alo! Mẹ nghe này!”“Sao nay mẹ về trễ vậy?”“Hôm nay cửa hàng đông khách nên nghỉ trễ! À mà cuối tháng hết tiền rồi phải không? Để mai mẹ gửi lên cho con nha”.“Dạ! Con gọi về tí thôi. Con học bài thi tiếp nha mẹ. Ở nhà giữ gìn sức khỏe mẹ nha!”.

Lòng con như thắt lại! Vì con, vì sự “tồn tại” của gia đình nhỏ bé này mà mẹ phải vất vả đến thế. Con biết hết đấy mẹ à!

Con biết mỗi ngày gia đình mình tiêu thụ bao nhiêu thức ăn, một tháng tổng chi phí của gia đình 3 miệng ăn vẫn không bằng mình con “tiêu” ở chốn thị thành này.Con biết đứa em nhỏ bé của con mỗi ngày phải nhịn quà sáng để tiết kiệm chi phí cho gia đình. Con biết mỗi ngày mẹ phải dậy thật sớm lo cho cửa hàng, tối về muộn vì công việc bán buôn thêm những thứ khác để nâng thu nhập...

Con biết nhiều thứ nữa. Nhưng... Con lại không thể làm gì được giúp mẹ sẻ chia gánh nặng ấy cả. Có phải con đã quá vô tâm khi cứ mãi như thế, cứ mãi như giả vờ chẳng biết gì cả để rồi hằng tháng nhận được “mồ hôi, nước mắt” của mẹ gửi lên. Mẹ gửi với tình thương của mẹ trong khi chính con lại nhận bằng sự “hờ hững” của mình. Con cứ lao đầu vào những cuộc tiêu tình thương ấy một cách quá tay mà không hề biết rằng từ đâu để có cho con như thế!

Con bất hiếu lắm phải không? Chỉ cách có bao xa đâu mà có bao giờ con tự nguyện về thăm nhà? Con nghe em nói mẹ cứ khóc mỗi đêm vì thương vì nhớ mà cũng chẳng dám gọi con về. “Vì nó còn phải học mà sao về được?”. Khi nỗi nhớ vỡ bờ thì chuông điện thoại con reo: “Cuối tuần này về chơi nha con!”. "Con phải học bài thi, con phải làm tiểu luận, luận án... mẹ ạ". Đã bao lần như thế, đã bao lần con đã nói dối chỉ để trốn tránh việc về quê nhàm chán ấy!

Sài Gòn hôm nay lạnh lắm...

Đã bao lâu rồi con không được ôm mẹ rồi mẹ nhỉ? Đã bao lâu rồi con không được sưởi ấm bằng hơi ấm yêu thương của mẹ? Con cũng không nhớ nữa. Chắc từ lúc con nhận thức được con đã trưởng thành thì những điều như thế đã không xảy ra nữa. Nhưng giờ con lại ước được như thế biết bao.

Mẹ biết không, con từng muốn chạy khỏi gia đình mình, chạy trốn nó như một sự háo hức. Con khao khát được như thế, thoát khỏi vòng vây tù túng mà gia đình, mà mẹ đã tạo ra cho con! Con ghét sự tù túng, con ghét phải thấy cảnh ba mẹ cãi vã nhau, con ghét đủ thứ. Để rồi những lúc con vấp ngã như thế này con mới biết rằng con cần gia đình biết bao!

Con từng có những đêm phải thao thức rằng con là một đứa trẻ bất hạnh, rằng con chẳng có gì cả, con chẳng có gia đình, con chẳng có sự yêu thương và cũng chẳng có ai là bạn cả. Nhưng con đã nhầm... Ngày con phải nhập viên để phẫu thuật, con đã khóc vì sự quan tâm của mẹ, sự ân cần của ba, sự lo lắng của đứa em dưới nhà. Con đã sai thật rồi phải không?

Mẹ ơi! Con thấy trống trải lắm. Ở cái đất Sài thành này “va chạm” nhiều quá mẹ à! Những bữa ăn mẹ nấu được thay bằng một hộp cơm được bán gần trường. Con nhớ lắm nồi cá kho tiêu của mẹ, nhớ lắm đĩa bánh xèo mẹ làm, nhớ tiếng cười, nhớ mọi thứ, nhớ ngày gia đình nhỏ bé còn sum vầy bên nhau lắm. Có lẽ cái không ý khí ấy sẽ khó lặp lại được lắm phải không mẹ? Con sợ lắm.

Con sợ một ngày nào đó gia đình nhỏ bé lại sụp đổ trong sự bất lực của con, của mẹ, của đứa em gái nhỏ. Con sợ một ngày nào đó khi trở về ngôi nhà nhỏ sẽ không còn vòng tay mẹ ôm lấy con. Con sợ mất mát. Nỗi sợ ấy cứ hàng đêm vây lấy con. Con biết rồi một ngày nào đó con cũng phải tự bước đi trên một con đường của cuộc đời mình, nhưng nếu điều đó xảy ra con thật sự chẳng biết phải làm như thế nào. Và giấc mơ đêm qua là giấc mơ như thế. Con đã khóc khi tỉnh dậy.

Con biết mình phải cố gắng thật nhiều, cố gắng không chỉ cho con, mà cho cả những người kỳ vọng vào con. Con sẽ vượt qua những gì đang làm con chùn bước. Con sẽ cố gắng vì sự hy sinh của mẹ, của ba, và của nhỏ em bé bỏng của mình! Con đường của con còn rất dài, con biết vì thế con sẽ không dễ dàng để mọi thứ tuột khỏi tay con. Mẹ hãy tin con. Con sẽ làm được...

Gửi đến mẹ lời xin lỗi cho những gì thời gian qua con đã gây ra. Con nhớ mẹ lắm!

Phuong Nguyen

Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu


Tin đã cập nhật trước đó
   Dậy thôi, em trai bé...
“Nam ơi, dậy đi học nào!”. Đó là điệp khúc mà anh lặp lại vào 5h30 sáng hàng ngày. Anh...

   Muôn nẻo sĩ đời
Con trai thể hiện sự ga lăng của mình cũng đâu có gì sai, nhưng mình lấy làm buồn cười...

   Con - 'vé số độc...
Con yêu. 4 năm qua ba và mẹ đã chờ đợi con như thế nào con có biết không? Mẹ...

   Tình yêu với chồng đã...
Rồi ngày kia nó phát hiện chồng nó có người đàn bà khác, một lần, hai lần rồi ba lần,...

   Nếu ta giàu
Ta và nó, cái sự giàu, cứ như hai phía của cái đường ray, chạy song song mãi chả cắt...

   Thông cảm cho con mẹ...
Chỗ ngồi làm việc của con đối diện với chiếc đồng hồ to treo trên tường đấy mẹ ạ. Thế...

   Nhớ Tết mà thương
Cứ mỗi độ xuân về, con lại nhớ hương vị Tết quê nhà. Có rất nhiều điều để nhớ, để...


 

© 2003 - 2004 Bản quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam - http://www.lmvn.com
®Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

Mua bám tiệm Nail, Cần thợ Nail, BáoNail

Return to top