Đó là một ngày thu Hà Nội, mênh mông trên sông nước Hồ Tây, tôi nhìn ra bầu trời hoàng hôn, chỉ còn chút nữa thôi là trời sẽ tối. Chẳng thấy con cá nào cả, tôi chỉ thấy những bóng nước lan ra phá vỡ những ngọn sóng lăn tăn, gió bắt đầu thổi mạnh mà lòng tôi lặng đến khó tả. Ấy mà trong buổi chiều bình lặng ấy, tôi đã quen chị, một người phụ nữ với nụ cười nhỏ xinh duyên dáng và cảm giác ấm áp lan tỏa khi người đối diện bắt tay. Hơn một năm sau, tôi là em dâu chị.
Điều đầu tiên tôi biết đến chị chính là căn bệnh quái ác đang hành hạ chị- u nước trong não đã làm chị đau đớn đến tột độ. 2 lần phẫu thuật tưởng như không qua khỏi, có những lúc chị cảm giác như mình đã chết, người chị nhẹ bẫng, chị lướt đi trên nước ngập quê mình, chị tha thiết muốn sống. Làm sao mà chị ra đi cho được khi đứa con gái nhỏ bé của chị đang đứng run run khóc, khi những đứa em mất mẹ giờ không thể mất thêm người chị đầy yêu thương.
Sinh ra trong một gia đình nghèo thuần nông ở Ninh Bình, mẹ chồng tôi mất đi trong ca đẻ khó sinh ra chồng tôi, để lại 5 đứa con bơ vơ giữa vùng đất nghèo núi đá quanh năm thiên tai, ngập lụt. Bố chồng tôi chạy vạy ngược xuôi nuôi đàn con nheo nhóc giữa cái thời buổi cả đất trời đều đói khổ như nhau. Gánh nặng trời định dần đặt lên đôi vai các chị, 2 chị lớn bỏ học để làm thêm phụ bố nuôi các em. Chị là thứ 3, chị đi tìm con đường thoát nghèo duy nhất…, chị thi đại học.
Và ngày chị đỗ đại học cũng đã đến, cảnh quê nghèo lom đon trong ánh đèn leo lét, bố dồn tiền chắt chiu cho đứa con gái thông minh và giầu nghị lực lên Hà Nội học đại học. Chị đỗ đại học là chị đã dành niềm vui đến nghẹn lời cho bố, mát lòng mẹ nơi suối vàng và cũng là nguồn động viên cho các em phải bước tiếp trên con đường thoát nghèo. Nhưng kéo theo đó cũng là trăm bề nỗi lo chẳng dám nói ra của người cha nghèo một thân nuôi các con giữa vùng đất thiên tai khắc nghiệt, nước mắt cha âm thầm, nhưng ý chí cha kiên cường, tất cả vì thương con.
Rồi chị ra Hà Nội học, mỗi lần từ Hà Nội về thăm quê, đàn em ở quê như được đón người mẹ trở về, chị luôn nằm ở giữa, để ở đây hơi ấm của chị sẽ lan tỏa đều nhất. Ai cũng được gần chị, được nghe rõ hơn những câu chuyện chị kể về Hà Nội, đứa em gái hít chị một hơi dài, nếu mẹ còn sống chắc cũng sẽ ấm áp như thế này. Chúng ôm chị ngủ say, lim dim trong giấc mơ chúng mơ đến một ngày sẽ lớn lên, sẽ thành đạt, hóa thành ngọn lửa sưởi ấm cho mái nhà xơ xác, cho người cha già quanh năm lam lũ, cho người chị yếu ớt nhưng cháy trong mình ngọn lửa hy sinh.
Những ngày học đại học, chị tôi chỉ dám ăn cơm nửa suất, ở ký túc xá nhờ những người bạn tốt, có việc gì làm là chị tranh thủ kiếm thêm, rồi đến ngày chị đi làm, những đồng lương còm cõi chị dành dụm phụ bố nuôi các em học hành. Chị như con tằm nhả tơ, những gì tinh túy nhất chị luôn hướng về quê, về vùng đất dấu yêu nơi có đàn em nhỏ dõi theo bóng chị từng ngày. Thời gian thấm thoát trôi đi, rồi các em của chị cũng lớn, noi gương chị học hành giỏi giang và đều đỗ đại học.
Nhưng lúc này cả gia đình rụng rời khi biết chị đang mang trong đầu khối u nước, nguyên nhân gây những cơn đau đầu kinh hoàng. Chị trải qua cơn phẫu thuật trong nỗi đau thấu tim của cả gia đình, tất cả chỉ biết ngửa mặt lên trời cầu xin cho chị được sống.
“Mẹ ơi! Hãy giúp chúng con vượt qua những đau khổ này”, cô em gái út khóc nức nở nhìn người chị yếu ớt đang run rẩy, đầu bị cạo trọc sau cơn phẫu thuật, chân tay mềm nhũn. Chị đừng lo, bố và tất cả chị em mình đều bên cạnh chị, mọi người đã túc trực ở đây hàng giờ, đồng tâm hiệp lực giành giật sự sống cho chị từ tay tử thần…
Rồi cơn nguy hiểm cũng qua đi, bình minh trở lại sáng bừng sau những đêm dài nín thở, tiếng chim hót vang hay chính tiếng lòng rộn ràng, cảm ơn ông trời đã ban cho chị tôi được sống... Nhưng từ đây chị sẽ phải sống chung với những cơn đau đầu mà không có bất kỳ loại thuốc giảm đau nào điều trị được.
Không hề than thở, nén cơn đau, chị mỉm cười vì thế là chị lại được sống bên gia đình, lại được ngắm nhìn bầu trời xanh như lời hát, được nhìn cô con gái bé bỏng lớn lên từng ngày, được sống là được tiếp tục hoàn thành sứ mệnh lịch sử đầy tự hào, được cùng bố nuôi dạy các em ăn học, dạy dỗ, định hướng cho các em. Rồi cả nhà mình lần lượt đều chuyển lên Hà Nội, từng bước, từng bước đều có bóng dáng hy sinh âm thầm của chị.
Nghĩ đến chị, tôi cứ hình dung chị như cây non vươn lên giữa khu rừng già tăm tối, cây vươn lên với sức sống mãnh liệt bất chấp gai đâm rách da thịt, dây chằng chịt níu kéo, nó vụt lên hứng ánh sáng mặt trời, xòe rộng tán lá che chở cho những cây yếu ớt, tạo ra những khoảng không gian cho những cây non vươn lên theo. Giờ đây các cây non của chị cũng đã trưởng thành, như rễ bám sâu vào lòng đất, ngọn vươn dài tự đứng vững trong trời mưa giông. Nhưng mỗi lần nhìn chị trong cơn đau đầu vật vã mà lòng chúng tôi se thắt, thương chị nhiều nhưng không sao giúp được.
Ông trời ơi, con tằm nhả tơ nhiều đến mấy rồi cũng đến lúc nó kiệt sức, hãy ban cho chị tôi sức khỏe để tâm hồn chị luôn vui vẻ bởi cả cuộc đời mình chị đã hi sinh rất nhiều cho chúng tôi.
Tặng chị, chúc chị luôn khỏe và hạnh phúc!
Thu Minh
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu